Lào Cai ơi, Lào Cai ơi!
Có mặt ở mảnh đất biên cương từ những năm 90 của thế kỷ trước, Lào Cai trong tôi là những ngôi nhà cũ kỹ, là thiếu thốn muôn phần. Cả thị xã chỉ có đường Hoàng Liên là ra dáng phố thị, nhà cửa san sát hai bên; còn từ đây mà tỏa đi các nhánh, các đường thì chỉ hoang màu cỏ bụi, những sống trâu, ổ voi lở loét.Ngày ấy, người dân Lào Cai vẫn quen gọi Hoàng Liên là đường cao tốc, vì ít xe cộ đi lại, mà chủ yếu cũng chỉ là những phương tiện thô sơ, nên con đường rộng thênh thênh, thẳng tắp, người đi xe máy có thể vít hết tầm ga.
Lung linh đêm Lào Cai. Ảnh: Ngọc Bằng |
Nhà bác tôi ở thị xã Cam Đường, theo đường chim bay chỉ cách 5 cây số, nhưng mỗi lần có ý định về chơi, gia đình tôi đều phải sắp xếp thời gian, phương tiện như một chuyến đi xa. Tôi nhớ ngày học cấp 3, cô giáo dạy môn Giáo dục công dân kể rằng cô có mặt ở Lào Cai những ngày đầu tái lập tỉnh. Ngày đó, người ta thường nói với nhau: “Ai mang tôi đến chốn này/ Bên kia Cốc Lếu, bên này Lào Cai”. Cũng không rõ ai là tác giả của câu thơ lục bát ấy, nhưng dù là một lời nói vui hay một dòng tâm trạng của người xa xứ cũng chứa đựng biết bao điều về mảnh đất “ngăn sông”, cách trở trăm bề.
Trong số những bài hát viết về Lào Cai, tôi rất thích ca khúc “Hát về thành phố ban mai”, không chỉ bởi âm hưởng vui tươi, rộn ràng như những bước đi của thành phố trẻ, mà còn là khát vọng được dựng xây của bao thế hệ: “Lào Cai ơi, Lào Cai ơi, miền đất thiêng có từ ngàn đời/ Vì tương lai của thành phố mới/ Vì cuộc sống hòa nhập sinh sôi/ Vì hạnh phúc của bao con người/ Lào Cai ơi, chúng ta xây dựng hơn mười lần ngày xưa/ Chúng ta xây dựng hơn mười lần ngày xưa”. Thời gian như thoi đưa, nhìn lại 28 năm kể từ ngày tái lập tỉnh, quả thực khát khao ấy, ước vọng ấy đã trở thành hiện thực.
Tôi đang đi trên đại lộ Trần Hưng Đạo, đường Võ Nguyên Giáp, đường Hoàng Liên kéo dài rộng thênh thênh, mặc cho gió thổi bay tóc rối. Tôi đang đi trên Quốc lộ 279, 4D, Tỉnh lộ 151, 156… giúp nối liền các miền quê trong tỉnh. Tôi đang đi trên cao tốc Nội Bài - Lào Cai ngắm những đoàn xe nối nhau đến với miền đất bên đôi bờ sông Hồng, sông Chảy. “Thiên đường giao thông” ấy là mong ước của bao thế hệ đã giúp Lào Cai hiện thực những giấc mơ, nối dài những hy vọng trong câu chuyện hội nhập và phát triển. Từ những thiếu thốn của một thời gian khó, người dân Lào Cai đã chung sức, đồng lòng kiến thiết lại quê hương. Để đến hôm nay, Lào Cai căng mình lớn mạnh, trở thành tỉnh dẫn đầu khu vực Tây Bắc trên mọi lĩnh vực; là mảnh đất tiềm năng thu hút các nhà đầu tư trong và ngoài nước; là hình ảnh đẹp về thiên nhiên, con người thân thiện, mến khách…
Hôm trước, gia đình cô bạn người miền xuôi lên chơi. Dịp cuối tuần nên thời gian dư dả, tôi đưa đoàn khách phương xa đến với một vài nơi trong tỉnh. Mùa hè nên Lào Cai kém “duyên”, bởi thành phố thì nắng “như thiêu như đốt”, còn vùng cao thì những lãng đãng sương mù, những biển mây trắng như bông, những sắc mận, cành đào - đặc sản của núi rừng vùng cao đều đang phiêu lãng đợi mùa sau - tôi ra sức “phân trần”. Đoàn người thì cứ ríu rít khen ngợi và đầy ngạc nhiên về sự phát triển của Lào Cai, về những điểm đến hấp dẫn, lý tưởng của miền đất đầy nắng; chia tay rồi vẫn mong có ngày trở lại!
Tôi đang đi trên đường Hoàng Liên, đại lộ Trần Hưng Đạo mặc cho gió táp vào mặt, lòng hân hoan: “Lào Cai ơi, Lào Cai ơi/ Chúng ta xây dựng hơn mười lần ngày xưa…”.