Khúc giao mùa
Cuối tháng Tư, cơn gió mùa đông bắc mang theo nỗi nhớ của nàng Bân vẫn còn lưu luyến ở lại. Những chiếc áo rét mẹ đã giặt sạch, gấp gọn gàng toan cất vào tủ được mang ra mặc lại trong ngày se lạnh. Đâu đó hoa xoan đã nở tưng bừng rụng tím lối đi, vậy mà dường như mùa xuân vẫn chưa muốn tạm biệt để nhường chỗ cho anh chàng mùa hè rực rỡ và sôi động.Ruộng bậc thang Bát Xát mùa nước đổ. |
Sau đợt rét cuối mùa, trời bỗng chuyển mưa dông. Bao giờ cũng vậy, bắt đầu bằng vài cơn gió mạnh, những đám mây đen vần vũ làm trời đất tối sầm, rồi sấm ùng oàng với những tia chớp sáng lòa rạch ngang dọc trên nền trời. Năm nay mạn miền núi Tây Bắc mưa đá nhiều. Mưa đá trở thành nỗi ám ảnh. Lộp bộp! Lộp bộp! Nghe những tiếng mưa trên mái tôn rõ dần, nét mặt ai cũng hoang mang, mọi người nín thở nhìn nhau lo lắng.
Lại mưa đá nữa sao? Xin ông trời đừng mưa đá nữa, bao nhiêu mái nhà, vườn rau, vườn quả đã tan hoang hết cả rồi. May quá! Ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi trận mưa to ào ạt đổ xuống không có viên đá nào. Mưa rào làm cho đất trời tươi mát, đổ nước cho những cánh đồng ruộng bậc thang đang vào mùa cày cấy. Người dân vùng cao gặp cơn mưa vàng, mưa bạc mà vui như thấy thóc lúa đã trĩu hạt đầy đồng.
Mưa rào đến nhanh rồi lại đi nhanh, như nỗi hờn giận của em gái tuổi đang yêu. Mưa tạnh, nắng bỗng bừng lên rạng rỡ. Tiết trời không còn lạnh nữa mà chuyển sang ấm dần. Trong những góc tối chân tường, bụi cây đã nghe tiếng vo ve của bầy muỗi. Tiếng chim chào mào hót loách choách gọi nhau cắp rác xây tổ trên vòm nhãn sau nhà vui quá. Ven đồi, tiếng Cù…uốc! Cù…uốc! Quốc! Quốc! cứ dồn dập, vồn vã, da diết của chú chim quốc trống đang đứng gọi bạn tình. Chẳng biết bạn nó ở đâu có nghe thấy không, mà tiếng gọi ấy khiến những người xa quê nhớ nhà, nhớ quê hương như vậy.
Nếu như mùa xuân là mùa cây cối đâm chồi, nảy lộc, thì mùa hè mới là mùa của sự viên mãn, sinh sôi, của tình yêu khi mùa xuân đã “chín”. Tháng Tư vào mùa hoa loa kèn rực rỡ. Tôi yêu hoa loa kèn đỏ dân dã mà vẫn kiêu sa, rực rỡ như ngọn lửa đầy đam mê, khát vọng. Tôi yêu hoa loa kèn trắng tinh khôi, thoang thoảng hương thơm mỗi đêm, dịu dàng e ấp như thiếu nữ tuổi trăng tròn. Năm nào cũng vậy, tôi luôn tặng cho ngôi nhà nhỏ của mình một bình hoa ấy bởi nó mang lại những xúc cảm dịu dàng, sâu lắng mà lặng lẽ của tình yêu, mà không một thứ ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.
Vậy là mùa hè đã đến. Năm nay có cảm giác mùa hè đến sớm hơn. Mùa hè đến thật rồi sao mà mấy cô bạn khoe mua được cả rổ đào má hồng của Bắc Hà về làm quà. Thứ đào vùng cao đồng bào Mông vẫn trồng trên sườn núi quả không to lắm, nhưng khi chín lấm chấm đỏ thì chỉ cần lau bớt lớp lông mịn, ăn giòn giòn, chua chua, ngòn ngọt, chỉ nghe nói nước miếng đã đầy miệng thòm thèm. Rồi những quả mơ, quả mai xanh mướt, quả táo mèo xanh non bằng đầu ngón tay nữa chứ, quả chua lắm, đem chấm với muối ớt cay xè, cắn một miếng ngập chân răng, chua lắc đầu lè lưỡi mà sướng thế. Mùa này lên vùng cao cũng là mùa những chùm quả mâm xôi chín mọng. Quả mâm xôi màu vàng, màu đỏ, ăn vào ngòn ngọt, mát lịm, gắn với bao kỷ niệm tuổi thơ của những đứa trẻ lớn lên ở núi rừng.
Một buổi chiều hè êm ả, tôi đi dọc ven bờ sông Hồng bỗng giật mình thấy những cánh diều bay lượn trên bầu trời xanh ngăn ngắt. Chao ôi! Những cánh diều của tuổi thơ hồn nhiên nay gặp lại trong phút giây mà làm lòng ta xao xuyến. Hãy một lần nằm trên bờ cỏ, ngắm những cánh diều vô tư bay trên bầu trời và thả hồn mình theo gió. Anh bạn tôi bảo nếu mỗi người không quá bươn chải và bon chen, tham vọng thì sẽ thấy tâm hồn lúc nào cũng nhẹ nhàng. Sao người ta cứ phải tranh giành, gian dối, lừa lọc nhau vì tiền tài, hoặc vì công danh, địa vị? Hãy vứt bỏ những ích kỷ trong lòng, quên đi những phiền lo để trở về bình yên, giống như những cánh diều kia vi vu bay trên bầu trời rộng lớn. Và tôi cứ nghĩ như vậy, trong khi chiều dần buông bên bờ sông Hồng lộng gió…