Có một miền Y Tý trong tôi
Những mải miết, hối hả, bon chen của thành phố làm ta cảm thấy nghẹt thở cũng là lúc bản thân muốn đi đâu đó tìm hạnh phúc cho chính mình. Bỏ lại tất cả, đi tìm một vùng đất mới với những ý tưởng mới, điều đó sẽ làm bạn cảm thấy yêu đời và có động lực hơn để vươn tới những ước mơ. Hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về Y Tý, với tôi đó là mảnh đất cổ tích với khung cảnh quanh năm mây mù bao phủ, quang cảnh hùng vỹ.Bản mới của người Hà Nhì, xã Y Tý, huyện Bát Xát. |
Đường lên Y Tý quanh co uốn lượn giữa những dãy núi và thung khe, trên đường đi tôi đã được ngắm nhìn những làn mây lảng bảng, dập dềnh. Y Tý chào đón tôi với mây bay sương tỏa hửng chút nắng của những ngày cuối xuân. Đôi khi vương vấn một chút xíu buốt giá của những cơn gió bất chợt. Mùa này tới Y Tý không chỉ có mây mà còn có những loài hoa rừng làm tôi mê mẩn. Đỗ quyên rực rỡ từ màu đỏ, vàng, hồng cứ lấp ló bên những cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi trong rừng già. Rồi dọc ven đường, hoa dại cũng đua nhau khoe sắc kéo dài từ đoạn đường thẳng tới những khúc cua. Thi thoảng, những đám mây biến mất, tôi quay sang phía bên phải hay bên trái lại thấy một loài hoa rừng nào đó mà mình không biết tên nở trắng tinh khôi nguyên một vạt rừng.
Điều mê hoặc tôi khi đến “vùng đất mây trời” này chính là sự bình yên, mộc mạc và chân chất của đồng bào. Không giống những trẻ em ở thành thị, trẻ em vùng cao có cuộc sống khó khăn, vất vả, thiếu thốn từ cái ăn, cái mặc đến chỗ vui chơi và học hành, những em bé lớn thì phải lên nương phụ giúp cha mẹ, còn các em nhỏ hơn thì ở nhà. Tuy cuộc sống bao nhọc nhằn nhưng trên gương mặt các em luôn rạng ngời niềm vui với ánh mắt thơ ngây trong sáng giữa non xanh rừng thẳm khi vui đùa với trò cà kheo, ô ăn quan, chạy xe gỗ, đánh con quay bình dị... làm tôi như sống lại những năm tháng bình yên của tuổi thơ.
Bình yên “vùng đất mây trời” Y Tý. |
Hay đâu đó trên cung đường, tôi bắt gặp vẻ đẹp của những phụ nữ Hà Nhì, Mông không chỉ toát lên ở gương mặt, vóc dáng, bộ trang phục truyền thống, mà còn toát lên từ trong lao động, trong cuộc sống đời thường. Họ luôn mang trên vai đôi khi là đứa trẻ hay là gánh củi, gùi rau xanh.Vẻ đẹp của họ toát lên nét mộc mạc, an nhiên, một vẻ đẹp rất riêng mà tôi chẳng thể gặp giữa chốn thị thành náo nhiệt.
Đâu chỉ đẹp kỳ vỹ với những dãy núi trùng điệp, Y Tý còn mộc mạc với những bản làng chìm trong yên bình, thơ mộng, nguyên sơ huyền bí với những điều kỳ diệu của thiên nhiên. Nhắc tới Y Tý, là nhắc tới “biển mây” đầy sức quyến rũ, mê hoặc. Biển mây mùa nào cũng đẹp, cũng mênh mông rực rỡ sắc màu. Thả bước dạo quanh Y Tý, tôi có thể khám phá biển mây bồng bềnh, sóng mây cuồn cuộn như những tấm chăn bông mềm xốp và cả những đám mây mang nhiều hình thù độc đáo ở phía xa xa. Vào những buổi sáng sớm hay tối muộn, đứng ngắm cảnh mặt trời mọc và lặn ở Y Tý, tôi mới thấy hết vẻ lung linh, kỳ vỹ và huyền ảo của khoảnh khắc giao thoa giữa ngày - đêm. Có những ngày tôi còn được chiêm ngưỡng mặt trời rực rỡ tỏa hàng triệu triệu hạt nắng lấp lánh, tuôn chảy khắp núi rừng, soi chiếu cho biển mây thêm lung linh, xua đi những làn sương mờ mờ. Phải chăng cũng chính vì thế mà Y Tý đã trở thành điểm đến hấp dẫn đặc biệt đối với tôi?